Thứ Hai, 10 tháng 2, 2020

Hương Xoài

Nguyễn Hoa Lư

Hai tuần nằm dài, thực hiện các chế độ nghiêm ngặt của bác sĩ, sức khoẻ Thái bắt đầu bình phục nhưng chứng mất ngủ vẫn cứ bám riết lấy anh. Vẫn còn những đêm trắng, mắt chong chong nhìn vào đêm tối, vẫn còn những giấc ngủ đầy mộng mị.

Buổi sáng ra viện, Thuỷ đến đón Thái, đưa cho anh một bức thư nhỏ, nói: "Em vừa xin tổng biên tập cho anh nghỉ thêm một tuần. Anh sẽ đến nhà một ông chú họ của em. Giữa một rừng xoài, tha hồ mà tĩnh dưỡng". Thái cầm phong bì, liếc nhìn địa chỉ, mặt chợt nóng ran, tim đập loạn xạ như một con chim mắc bẫy. Thuỷ lom lom nhìn anh, hỏi:

- Anh biết nơi này rồi hở?

- Biết... Nhưng chưa một lần đến.

- Sao biết?

- À... một người quen... cũng lâu lắm rồi...

Thuỷ nhướng đôi mắt sắc lẻm răn:

- Anh về đó là để nghỉ ngơi và để chữa chứng mất ngủ đấy nhé.

Thái choàng tay qua vai Thuỷ, cười cười:

- Em viết thư giới thiệu anh với ông chú ra sao?

- Còn viết sao nữa, rằng đây là chồng chưa cưới của con. Chú xem có ưng cái bụng không thì ký duyệt cho một chữ cho con nhờ.

- Vậy thì anh chỉ còn một cách là làm con ong chăm chỉ trong vườn xoài của ông chú em, được chưa?

Thái như vừa qua một sự chấn động, một thoáng như nghẹt thở vì một cảm giác rất lạ. Phải chăng đây là sự đùa cợt của số phận. Anh sẽ về một ngôi làng mà dăm năm trước, khi còn là một sinh viên, tên làng vang lên thiêng liêng như tên một thánh địa.

Bên anh, Thuỷ đang ríu rít điều gì đó. Thuỷ giỏi giang, xinh đẹp. Tương lai của Thái sẽ đầy hứa hẹn khi có một người bạn đồng hành như Thuỷ. Những nhân vật khả kính trong thành phố này đều là bạn chiến đấu thuở nằm hầm của ba Thuỷ.

Thuỷ thực tế, nhìn xa trông rộng. Mà sao Thái lại có một chuyến hành hương đầy bất ngờ thế này.
° ° °
Những vườn xoài rộng, nối tiếp nhau như không bao giờ có tận cùng. Gốc xoài to, một người ôm không xuể, tán lá xoè rộng và vươn cao. Đang là mùa ra hoa. Một mùi hương dịu ngọt lan toả khắp vườn khắp ngõ. Chú Tư Râu nói với Thái, vườn xoài này cha con chú trồng từ những năm chú mới lên mười. Bây giờ chú đã sáu mươi. Hơn 40 năm nay, đều đặn, cứ vào mùa, hoa xoài lại nở bung ra, vào hè thì quả đã bắt đầu vàng ruộm.

Hàng giờ liền, Thái lang thang trong những vườn xoài. Hương xoài ngọt, hoa nở bung, vàng ươm, trông xa như một trời pháo hoa.

Không hề có những lời lẽ bi lụy, những ánh nhìn ướt át. Không có cả những câu hỏi thăm bóng gió. Cô sinh viên mơ mộng ngày nào giờ đón Thái như đón một người bạn cũ lâu ngày gặp lại. Thái cố cười to, cố bắt chặt tay Quyên rồi khảng khái buông ra. Quyên cũng cười theo, tiếng cười trong trẻo. Em đưa đến một xâu mực khô, để hai chú cháu lai rai với nhau.

Quyên nhóm xong bếp lò, đặt bên cạnh chiếc chõng tre đầu hè rồi xin phép về. Nhìn màu chiều xuống chậm trên tán xoài, Thái thấy mắt mình cay cay. Vì rượu, vì khói than bay xộc vào mắt hay vì điếu thuốc rê to sụ trên tay? Lần đầu tiên trong đời, anh ngượng nghịu quấn một điếu thuốc rê rồi châm lửa hút. Đầu óc chếnh choáng. Thái có cái cảm giác gần như là sự đau đớn khi vừa mất đi một điều gì đó quý giá. Nhưng đó là điều gì vậy...

Sáng hôm sau, anh theo chú Tư Râu lên rẫy. Những hàng xoài đứng thành hàng, đều tăm tắp như những người lính già toả bóng xum xê. Xoài rẫy ra hoa muộn hơn xoài vườn. Thái giúp chú Tư Râu cưa bớt những cành thấp nhỏ. Đó là một cách làm cỏ xoài, chuẩn bị cho mùa hoa. Anh mải mê làm, mồ hôi túa ra, thở phì phò như kéo bễ. Tuy vậy trong anh dâng lên một cảm giác vừa dễ chịu, vừa thanh thản. Được vài chục gốc xoài thì mệt lử. Thái ôm lá chất thành đống lớn rồi nằm lăn ra trên cái nệm gây gây mùi nhựa cây đó. Những tia nắng mai lọc qua tán cây, nhẹ mảnh như những sợi tơ giăng. Ngự trị lên tất thảy là một sự thinh lặng mênh mông, vĩnh cửu. Thái cảm thấy cơ thể mình như đang từ từ rã ra, đang dần dần hoà tan vào vô biên, rồi anh chìm sâu vào một giấc ngủ nhẹ nhõm. Một giấc ngủ thần tiên chưa bao giờ anh trải qua trong đời.

Thái mơ thấy Quyên. Em mặc chiếc áo vàng nhạt như hoa cải. Họ cùng đi, tay trong tay, đi mãi. Tay em nhỏ nhắn và nóng ấm. Vòm xoài xanh trên đầu, những gốc xoài già đều tăm tắp như một hàng rào kéo dài đến vô tận. Gió mơn man, tiếng cười của em trong trẻo. Hương xoài thơm ngọt quyện với hương tóc thơm nồng quấn quýt quanh anh.

Thốt nhiên Thái thức giấc, ngơ ngác nhìn quanh. Anh cố nhớ về gương mặt Thuỷ nhưng đó là một sự cố gắng vô vọng. Nhập nhoà trong anh hình ảnh Quyên, chiếc áo vàng hoa cải, tóc xoã xuống vai. Em đang nhìn anh, mỉm cười. Thái xoè hai tay ra trân trân nhìn. Anh vừa nắm tay Quyên, cảm giác mềm ấm của bàn tay nhỏ nhắn dường như vẫn còn.

Buổi trưa, Thái và chú Tư Râu đang ăn cơm thì nhân viên bưu điện mang đến một bức điện. "Chắc con Thuỷ nó nhớ mày, nó muốn điệu mày về rồi đó", chú Tư Râu đủng đỉnh nói. Đúng là bức điện của Thuỷ: "Ba sắp ra bộ họp ba ngày. Anh sẽ đi với cụ. 6 giờ chiều nay, xe sẽ qua đón anh về. Em đợi anh ở nhà hàng Lạc Cảnh lúc 8 giờ kém 15. Thuỷ".

Thuỷ là vậy, bao giờ cũng rõ ràng, có kế hoạch, nhìn xa trông rộng. Sự chần chừ, những ý nghĩ vẩn vơ đối với Thuỷ đều xa lạ, phù phiếm.
° ° °
Quyên đang ngồi nướng bánh tráng cho mẹ bán trong một cái quán nhỏ ở trước nhà. Chồng bánh vàng ruộm, phồng rộp, thơm phưng phức cứ cao dần. Vừa chăm chú lật qua lật về những chiếc bánh trên lò than em vừa hỏi:

- Mấy giờ xe đến đón anh?

- Gần một giờ nữa.

Phía bên kia đường, những vườn xoài chập chùng chạy dọc theo con lộ lớn. Miên man một màu vàng ươm của hoa xoài. Nắng chiều nhạt dần trên các tán lá. Chỉ nghe tiếng rì rào của vườn xoài, tiếng lách tách của bếp than và tiếng rù rì của một con ong bay lạc.

Một giờ nữa, anh sẽ lên xe. Sau một giờ trên chiếc xe máy lạnh 8 chỗ ngồi của ba Thuỷ, anh sẽ về đến thành phố. Nhà hàng Lạc Cảnh sẽ đón anh bằng món thịt bò nướng trứ danh toả khói mù mịt. Cả biển người ồn ào, tiếng khui bia, tiếng đập đá, tiếng cười nói, tiếng dzô... dzô... trăm phần trăm... Thuỷ sẽ dặn dò anh như dặn dò một đứa trẻ lần đầu tiên đến trường. Ra Hà Nội phải cẩn thận thế nào, sẽ phải hầu chuyện những ai, quà cáp đến những đâu... Nhất cử nhất động phải được tính toán trước, sẽ hối không kịp nếu có điều gì sơ sẩy.

Chồng bánh tráng đã quạt xong, Quyên mang đến đặt trước anh mấy chiếc, còn lại, em cho tất cả vào một cái túi nilon cỡ lớn. Quyên ngồi bó gối trước mặt anh, nói:

- Anh ăn đi, và thử nói xem ba ngày ở cái xứ xoài này anh đã làm được gì nào?

Bánh tráng nóng hổi, thơm giòn trên tay. Thái bẻ từng miếng nhỏ bỏ vào miệng. Miếng bánh giòn tan, thơm ngậy. Vị ngọt thơm cứ còn mãi. Anh nói:

- Làm được hai việc lớn: Phụ chú Tư Râu làm cỏ xoài và đọc nát cuốn Tom Xoyơ. Cuốn sách càng đọc càng thấy tuyệt. Chuyện cả trăm năm trước, lại viết về mấy đứa nhỏ bên Mỹ mà đọc lên cứ tưởng chuyện của bạn bè mình thời thơ ấu.

Quyên cười nhỏ:

- Chỉ tiếc một điều là trong đó không có chuyện ăn trộm xoài hay chọi dế.

Thái chợt sôi nổi, nói:

- Anh quyết phải viết cho được một cuốn sách cho thiếu nhi. Một vùng quê, những con đom đóm, lũ dế và một đám trẻ con. Sẽ không nhìn thấy tivi, không có những tập truyện tranh nước ngoài dài bất tận, không có trò chơi điện tử... Em tặng anh một cái tên nhé?

- Tên...

- Một cậu bé lối mười một mười hai, nghịch ngợm như Tom Xoyơ.

Quyên thoáng ngần ngừ:

- Em tặng anh một cái tên, nhưng anh phải hứa là chỉ khi nào bắt tay vào viết thì mới được giở ra.

- Anh hứa.

Thái đưa cho em cuốn sổ tay, Quyên mở sổ hý hoáy ghi vào đó rồi chạy vào nhà lấy keo dán cẩn thận niêm phong lại.
° ° °
Sau nhà hàng Lạc Cảnh là một chuyến công du ra Hà Nội. Thái thực hiện xuất sắc vai trò của người trợ lý, tháp tùng bố vợ tương lai đi du ngoạn và đặt các mối bang giao cần thiết cho bước đường danh vọng sau này.

Dòng đời cứ thế tuôn chảy. Mấy năm sau, trong một đêm mất ngủ, mắt chong chong nhìn vào đêm tối, anh chợt ngồi bật dậy, mò tìm lại cuốn sổ tay cũ; tìm đến toát mồ hôi, lục tung cả chồng sách vở, báo chí mà không thấy. Sau một hồi lâu, anh mới thấy nó nằm trong một ngăn kéo dăng đầy mạng nhện.

Một thoáng ngần ngừ, Thái mở trang vở có dấu niêm phong của Quyên. Trên trang giấy, nguệch ngoạc bức ký hoạ một cậu bé mặc chiếc quần cộc, áo hở rốn, cười toe toét. Lơ thơ mấy sợi tóc trên đầu. Có một hàng chữ nhỏ mềm mại ở dưới: Chân dung hiệp sĩ Ngàn Lau. Từ trang giấy toả ra một mùi hương dịu nhẹ như có như không. Mùi hương có vị ngọt như hương hoa xoài, lại thoảng vị nồng ấm của hương tóc.

Thái lặng đi, tê dại. Ký ức cũ hiện về rõ mồn một. Lần đó, anh tham gia một chuyến du khảo do Thành đoàn tổ chức. Đến nơi cắm trại, anh men theo một con suối, lang thang đi một mình. Dưới chân một con thác nhỏ, anh bắt gặp một cô sinh viên. Thái hỏi:

- Này em bé, thác tên gì?

Cô bé hơi nheo mắt nhìn anh:

- Thứ nhất, tôi không còn là em bé, tôi chỉ học sau anh một khoá thôi, thứ hai, tên thác được đặt theo tên suối.

Thái cười xoà:

- Vậy suối tên gì?

- Suối mang tên núi.

- Chẳng lẽ núi còn mang tên một người anh hùng, một trận đánh?

- Không, núi có tên là Ngàn Lau, anh xem kìa.

Theo tay em chỉ, Thái nhìn xuống triền núi. Bạt ngàn lau trắng như mây. Vẻ hoang sơ, hùng vĩ của rừng núi khiến anh ngơ ngẩn. Lúc quay lại thì em biến đâu mất. Buổi tối, khi đốt lửa trại, Thái tìm đến anh trưởng đoàn, thao thao bất tuyệt về căn cứ địa Ngàn Lau. Vị trưởng đoàn nhìn Thái như nhìn một sinh vật kỳ dị. Anh ta kêu lên: "Này, cậu đang khoác lác về cái gì đó?". Hoá ra núi có một tên khác, suối có một tên khác và tên thác lại khác nữa. Thái hậm hực lao bổ ra ngoài đi tìm em...

Gấp lại cuốn sổ tay, đặt lên giá sách, Thái thầm thì: "Nhưng giá như đêm đó tôi không gặp em..."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét