Cop nhặt ra đây để đọc vì nếu không, đoản văn này có thể bị mất, ngoài ra tôi không có ý gì khác. Nếu tác giả của nó không đồng ý public tôi sẽ lại cất vào tập bản thảo.
Tôi được biết, đây là một câu chuyện hư cấu, không viết về ai. Tôi chỉ biết có một điều thôi: đó là bối cảnh mà tác giả đề cập tới trong câu chuyện hư ảo này là cách đây hơn 40 năm, các nhân vật lúc đó chỉ mới vừa mới tròn 18 tuổi, quá lâu cho một kiếp người.
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Anh vào lớp tôi với bộ tịch lạ.
Cái túi khoác qua vai tố cái thân hình quá mỏng của anh. Cái áo không biết màu gì, phần cổ và vai áo có thể gọi là màu đen. Con gái Khoa Toán hiếm nhưng cũng đủ họp chợ mà khôngcần thêm con vịt nào. Chúng vừa nhìn anh vừa thì thầm:
- Chim bay qua nhả hạt cải trúng hắn thế nào cũng có rau ăn.
Chỉ có đôi mắt là vật chứng thực cho cái tiếng thủ khoa của anh. Đôi mắt đen, sáng và có chút trẻ con. Đôi mắt đen láy đó vào hùa với nụ cười có núm đồng tiền bể biến anh thành cậu bé hơn là chàng trai.
Anh học giỏi thật. Lũ con gái chúng tôi mỗi đứa nhìn anh một kiểu. Đứa thì cười thân thiện để được trò chuyện với anh. Ai chả thích được tiếng là bạn của thủ khoa. Đứa thì cười năn nỉ để được anh giải toán giúp. Dân Khoa Toán ăn rồi chỉ giải toán mà còn không hết. Lũ con gái học khô người cũng chả giải hết, tốt nhất là nhờ. Có đứa cười bẽn lẽn với anh. Tôi ghét nhất loại này.
Chúng muốn gì? Tôi hiểu chúng hơn anh. Anh luôn mang gương mặt cậu bé để tiếp tất cả lũ con gái. May là khoa toán ít con gái, chứ không bảo đảm anh không già nổi.
Tôi không đẹp, nhưng lạ. Tôi lạ bởi vẻ tỉnh bơ (cho dù chả giải được bài toán nào, toàn đi chép), bởi nụ cười hóm hỉnh. Bọn con trai nhận ra điều đó và anh không phải ngoại lệ. Anh bỏ gương mặt cậu bé, nghiêm trang khi nói chuyện với tôi. Anh tự nguyện giải bài cho tôi ngay cả khi đã có người khác giải rồi.
Chúng tôi thường ngồi một đám dưới gốc phượng già trong góc sân trường. Khoẻ thì giải toán, mà mệt thì tán gẫu. Khi có mặt anh thì giải toán, để còn nhờ, để có cái chép vô tập phòng khi bị kêu lên bảng. Khi không có anh thì quay ra nói xấu anh. Đề tài yêu thích nhất là cái áo không rõ màu của anh. Chúng tôi tranh nhau đoán màu áo trong khi biết mười mươi khi xưa Cái áo cũ lắm rồi, không biết lần đầu tiên anh mặc nó là khi nào?
Bọn con gái chúng tôi tự ra đề: “Tại sao cổ và vai áo Anh màu đen?” và cùng nhau giải.
- Nhớ mặc mà quên không giặt.
Đứa khác cãi:
- Trật lất. Tại sao trong sạch mà ngoài đen?
Đứa nọ nêu ý kiến:
- Mặc áo hai mặt, nên đổi màu hai lớp, lớp nào mặc nhiều thì đen hơn.
Thế là chúng tôi lén quan sát xem có đúng là anh mặc áo hai mặt không. Chưa đứa nào thành công cả. Nghĩa là chúng tôi không giải được bài toán hóc búa này. Như thường lệ, lũ con gái không giải được thì con trai giải. Chúng tôi vẫy vài cậu quen thân với Anh lại và yêu cầu giải.
Bọn con trai đọc đề xong im lặng. Lũ con gái hãi im luôn.
Một chị lớn tuổi, đáng tin cậy nhất được bọn con trai tiết lộ đáp án của bài toán đó, với điều kiện chị không được công bố cho ai. Thế mà chị cũng rỉ ra cho một cô bạn thân. Cô bạn thân lại nói cho cô bạn thân của mình..., cuối cùng cô bạn thân của tôi nói cho tôi:
- Bạn ấy đạp xích lô lấy tiền phụ giúp gia đình và ăn học từ nhiều năm rồi. Vai và cổ áo đen là vì phải vác hàng cho khách là những người buôn bán ở chợ.
Từ dạo đó số con gái cười bẽn lẽn với anh, tức là cái lũ mà tôi ghét, tăng lên. Mặc dù anh đối với tôi tốt hơn. Đôi khi ngồi dưới gốc phượng già anh vô tình viết tên tôi nhiều lần.
Rồi vì một lý do giống như là số phận, tôi chuyển trường. Thời gian đầu tôi thấy nhớ gốc phượng già và nhớ anh. Nhưng cái mặt tôi vẫn tỉnh queo. Chúng tôi viết thư cho nhau. Tôi chả nhớ tôi viết gì, nhưng nhớ anh viết gì.
Anh viết việc học toán, chiến tranh biên giới, sinh hoạt đoàn...cả về triết học và chính trị nữa. Toàn những thứ mà một người con gái bình thường chả thích nghe tí nào. Rồi tôi có tin tình báo về việc số con gái cười bẽn lẽn với anh ngày càng tăng. Tôi phải đối diện với bệnh tật và việc vượt qua bệnh tật để bám trụ ở đại học. Tôi không viết thư cho anh nữa...
Sau đó nhiều năm, ngày biết anh kết hôn với một trong số những người con gái năm nào, không hiểu sao tôi về ngồi lại dưới gốc phượng già.
Về không anh! nơi đỏ trời hoa phượng nở
Tìm tiếng ve trưa thuở có nhau
Tìm nhắn nhủ nơi gốc phượng già
Mắt em buồn thắm đỏ cánh phượng rơi
Nhớ chăng anh nông nổi tuổi thơ ngây
Nhớ khi xưa anh lén viết tên em
Giờ phượng già đơn côi còn giữ
Dựa thân cây mà ngỡ bên anh
Hãy cho em đi về nỗi nhớ
Mùa hạ xưa, em có anh thuở ấy...
Tiếng ve khát mưa bỏng nắng hạ buồn
Em hóa kiếp ve rêu rao khúc tình xưa
Bên gốc phượng già mình em chiều quá vãng
Phượng ơi! nhớ khi xưa tím ngắt cả góc trời ...
Đây chỉ là câu chuyện hư cấu.
--------------------------------------------
Cái túi khoác qua vai tố cái thân hình quá mỏng của anh. Cái áo không biết màu gì, phần cổ và vai áo có thể gọi là màu đen. Con gái Khoa Toán hiếm nhưng cũng đủ họp chợ mà khôngcần thêm con vịt nào. Chúng vừa nhìn anh vừa thì thầm:
- Chim bay qua nhả hạt cải trúng hắn thế nào cũng có rau ăn.
Chỉ có đôi mắt là vật chứng thực cho cái tiếng thủ khoa của anh. Đôi mắt đen, sáng và có chút trẻ con. Đôi mắt đen láy đó vào hùa với nụ cười có núm đồng tiền bể biến anh thành cậu bé hơn là chàng trai.
Anh học giỏi thật. Lũ con gái chúng tôi mỗi đứa nhìn anh một kiểu. Đứa thì cười thân thiện để được trò chuyện với anh. Ai chả thích được tiếng là bạn của thủ khoa. Đứa thì cười năn nỉ để được anh giải toán giúp. Dân Khoa Toán ăn rồi chỉ giải toán mà còn không hết. Lũ con gái học khô người cũng chả giải hết, tốt nhất là nhờ. Có đứa cười bẽn lẽn với anh. Tôi ghét nhất loại này.
Chúng muốn gì? Tôi hiểu chúng hơn anh. Anh luôn mang gương mặt cậu bé để tiếp tất cả lũ con gái. May là khoa toán ít con gái, chứ không bảo đảm anh không già nổi.
Tôi không đẹp, nhưng lạ. Tôi lạ bởi vẻ tỉnh bơ (cho dù chả giải được bài toán nào, toàn đi chép), bởi nụ cười hóm hỉnh. Bọn con trai nhận ra điều đó và anh không phải ngoại lệ. Anh bỏ gương mặt cậu bé, nghiêm trang khi nói chuyện với tôi. Anh tự nguyện giải bài cho tôi ngay cả khi đã có người khác giải rồi.
Chúng tôi thường ngồi một đám dưới gốc phượng già trong góc sân trường. Khoẻ thì giải toán, mà mệt thì tán gẫu. Khi có mặt anh thì giải toán, để còn nhờ, để có cái chép vô tập phòng khi bị kêu lên bảng. Khi không có anh thì quay ra nói xấu anh. Đề tài yêu thích nhất là cái áo không rõ màu của anh. Chúng tôi tranh nhau đoán màu áo trong khi biết mười mươi khi xưa Cái áo cũ lắm rồi, không biết lần đầu tiên anh mặc nó là khi nào?
Bọn con gái chúng tôi tự ra đề: “Tại sao cổ và vai áo Anh màu đen?” và cùng nhau giải.
- Nhớ mặc mà quên không giặt.
Đứa khác cãi:
- Trật lất. Tại sao trong sạch mà ngoài đen?
Đứa nọ nêu ý kiến:
- Mặc áo hai mặt, nên đổi màu hai lớp, lớp nào mặc nhiều thì đen hơn.
Thế là chúng tôi lén quan sát xem có đúng là anh mặc áo hai mặt không. Chưa đứa nào thành công cả. Nghĩa là chúng tôi không giải được bài toán hóc búa này. Như thường lệ, lũ con gái không giải được thì con trai giải. Chúng tôi vẫy vài cậu quen thân với Anh lại và yêu cầu giải.
Bọn con trai đọc đề xong im lặng. Lũ con gái hãi im luôn.
Một chị lớn tuổi, đáng tin cậy nhất được bọn con trai tiết lộ đáp án của bài toán đó, với điều kiện chị không được công bố cho ai. Thế mà chị cũng rỉ ra cho một cô bạn thân. Cô bạn thân lại nói cho cô bạn thân của mình..., cuối cùng cô bạn thân của tôi nói cho tôi:
- Bạn ấy đạp xích lô lấy tiền phụ giúp gia đình và ăn học từ nhiều năm rồi. Vai và cổ áo đen là vì phải vác hàng cho khách là những người buôn bán ở chợ.
Từ dạo đó số con gái cười bẽn lẽn với anh, tức là cái lũ mà tôi ghét, tăng lên. Mặc dù anh đối với tôi tốt hơn. Đôi khi ngồi dưới gốc phượng già anh vô tình viết tên tôi nhiều lần.
Rồi vì một lý do giống như là số phận, tôi chuyển trường. Thời gian đầu tôi thấy nhớ gốc phượng già và nhớ anh. Nhưng cái mặt tôi vẫn tỉnh queo. Chúng tôi viết thư cho nhau. Tôi chả nhớ tôi viết gì, nhưng nhớ anh viết gì.
Anh viết việc học toán, chiến tranh biên giới, sinh hoạt đoàn...cả về triết học và chính trị nữa. Toàn những thứ mà một người con gái bình thường chả thích nghe tí nào. Rồi tôi có tin tình báo về việc số con gái cười bẽn lẽn với anh ngày càng tăng. Tôi phải đối diện với bệnh tật và việc vượt qua bệnh tật để bám trụ ở đại học. Tôi không viết thư cho anh nữa...
Sau đó nhiều năm, ngày biết anh kết hôn với một trong số những người con gái năm nào, không hiểu sao tôi về ngồi lại dưới gốc phượng già.
Về không anh! nơi đỏ trời hoa phượng nở
Tìm tiếng ve trưa thuở có nhau
Tìm nhắn nhủ nơi gốc phượng già
Mắt em buồn thắm đỏ cánh phượng rơi
Nhớ chăng anh nông nổi tuổi thơ ngây
Nhớ khi xưa anh lén viết tên em
Giờ phượng già đơn côi còn giữ
Dựa thân cây mà ngỡ bên anh
Hãy cho em đi về nỗi nhớ
Mùa hạ xưa, em có anh thuở ấy...
Tiếng ve khát mưa bỏng nắng hạ buồn
Em hóa kiếp ve rêu rao khúc tình xưa
Bên gốc phượng già mình em chiều quá vãng
Phượng ơi! nhớ khi xưa tím ngắt cả góc trời ...
Đây chỉ là câu chuyện hư cấu.
--------------------------------------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét